Chỉ còn mình tôi trên những con đường
Tiếng chuông báo thức từ chiếc Lumia 950 làm tôi tỉnh giấc. Như một thói quen, tôi vẫn gắng nằm trên giường, mở một bài nhạc và lướt Facebook trước khi đứng dậy. Tính năng On this day trên Facebook báo lại tấm hình tôi và người ấy chụp chung tại Cần Giờ cách đây một năm, cùng lúc, ca khúc Ngày này năm ấy của Hamlet Trương từ Xbox Music phát lên, bao kỷ niệm ùa về…
Hai tháng nay, chiếc CPU bị hư ổ cứng, tôi phải dùng tạm chức năng Continuum để kết nối điện thoại với màn hình máy tính để làm việc. Là một nhân viên văn phòng, tôi nghĩ những tính năng của Continuum là quá đủ để phục vụ công việc của mình. Viết vội cái báo cáo doanh số, gởi sếp, rót đầy chai nước, xách balo, lấy nón bảo hiểm, tôi bắt đầu cuộc hành trình cách đây một năm tôi và em đã đi.
Tôi là người thích đi, đi nhiều, nhưng chưa dám nhận mình là phượt thủ. Ngày xưa, khi chưa quen ai, tôi thường đi một mình. Bởi khi một mình, buộc tôi phải kết nối nhiều hơn với mọi thứ xung quanh, vậy nên tôi trải nhiệm được nhiều thứ hơn từ cuộc sống này. Nhiều người hỏi: “đi một mình, không buồn, không sợ à”. Tôi trả lời vui: “Với nhan sắc trời chê này, tôi có thể đi bất cứ đâu mà chả sợ gì”. Kể từ ngày có em, tôi và em đã nắm tay nhau đi khắp mọi nơi. Dù chỉ đi trên chiếc xe máy cà tàng, ngủ bờ ngủ bụi, nhưng cả hai đều cảm thấy vui và đó là những tháng ngày hạnh phúc nhất mà tôi có được.
Sài Gòn những ngày đầu tháng 4 nóng quá, cái nóng nhiều khi làm người ta trở nên lười biếng để ra đường. Có lẽ đi Cần Giờ sẽ giúp tôi thoát khỏi cái oi bức này, một mặt khác, tôi muốn tìm lại cho mình những kỷ niệm ngày xưa của hai đứa. Đi đâu cũng vậy, tôi luôn muốn tìm những cung đường mới, con đường mà ít ai từng nghĩ là mình sẽ chọn để đi. Mở Here Map, tôi quyết định vòng xuống Gò Đen, đến tỉnh lộ 835, rẽ sang tỉnh lộ 19, qua đò Tân Lập để đi Cần Giờ.
Mười giờ sáng ở đò Tân Lập trời nắng chói chang, con sông lấp lánh những ánh vàng làm tôi chói mắt. Trước khi ghé quán nước gần đó để đợi đò, tôi không quên chụp lại vài tấm hình để làm kỷ niệm. Với camera PureView 20MP F1.9 của Lumia 950, tôi đã hoàn toàn tự tin để chiếc máy ảnh DSLR nặng trịch của mình ở nhà trong những chuyến đi bất chợt thế này. Vào quán nước, tôi gọi một cái bánh bao và hai nước. Chả hiểu sao, nhưng một cái bánh bao và hai chai nước là cái mà tôi và em đã gọi cách đây một năm, cũng ngay tại địa điểm này.
Qua đò, xe tôi bắt đầu chạy trên con đường xanh mướt giữa cánh rừng ngập mặn. Con đường cứ hun hút như chả có điểm dừng. Đến biển, nằm trên chiếc võng dưới rừng dương, nghe tiếng sóng biển, tôi nhớ về những kỷ niệm mà cả hai từng trải qua trong suốt hai năm. Giờ chỉ còn mình tôi trên những con đường.
Tôi vẫn thường lén vào Facebook, Zalo để xem em bây giờ ra sao, có ổn không. Nhiều lần tôi muốn nhắn tin cho em như ngày xưa nhưng chợt nhớ ra mình đã chia tay rồi. Điện thoại reo, khách hàng gọi yêu cầu báo giá. Tôi mở Mircosoft Word trong Office 365 soạn nhanh báo giá, rồi gởi cho khách bằng Outlook Mail. Tôi tranh thủ đi về cho kịp chuyến đò cuối cùng, để lại nơi đây bao kỷ niệm một thời ta đã…
Tạ Quang Minh